Bài đăng

Đang hiển thị bài đăng từ tháng 4 19, 2020

Bàn tay thay đôi mắt

Những người khiếm thị đã vượt lên trên số phận mưu sinh và mưu cầu hạnh phúc. Hạnh phúc nở hoa từ nghị lực, ý chí kiên cường của họ.           Không cam chịu tật nguyền Tại hẻm 245 Nguyễn Tất Thành (phường Phù Đổng, TP.Pleiku, Gia Lai) có một dãy trọ gồm 2 phòng mà người thuê là 2 người đàn ông khiếm thị bán chổi đót. Một người tên Lăng Văn Bền (SN 1982, quê ở Lạng Sơn). Người còn lại tên Bảy (SN 1988, quê ở Đak Lắc). Tôi đã theo chân Lăng Văn Bền bán chổi đót quanh các ngả đường ở TP. Pleku và tìm gặp nhiều người khiếm thị khác để nghe chuyện không đầu hàng trước số phận tật nguyền. Lăng Văn Bền bị mù lúc 7 tuổi. Theo Bền, nguyên nhân mù được xác định là do di truyền từ người bố. Từ nhỏ đến 15 tuổi, anh Bền sống với bố mẹ ở Lạng Sơn. Sau đó anh theo bạn rong ruổi cả nước bán chổi đót, bán vé số, bán muối i ốt. Từ năm 2010 đến nay, Bền ở Gia Lai mưu sinh. Những tháng đầu năm mới, anh bán vé số, bán muối. Các tháng còn lại trong năm, anh Bền đi 17 huyện, thị xã và thành phố TP.